MẸ, TÔI, CON GÁI & NHỮNG ĐÊM TRẮNG

Đêm qua con gái bị sốt, lại thêm cái bệnh dị ứng nữa chứ. Tôi nghiệp con bé, cứ vật và vật vờ, lăn lộn khắp giường. Thi thoảng lại mở mắt ra nhìn mình nói linh tinh. Thấy thương gì đâu. Đang mùa cúm mà con lại bị sốt thế này . . . ruột gan cứ như lửa đốt. Gần 2 giờ sáng đo thân nhiệt con bé 37.5 độ thấy đỡ lo phần nào. Vừa định ngã lưng chút sờ qua thấy con bé lại sốt. Thế là thôi, không dám nhắm mắt sợ lại ngủ quên. Đêm trắng.

Ngồi nhìn con bé chợt nhớ đến Mẹ, cũng biết bao đêm trắng vì mình. Hồi khoảng 5 tuổi. mỗi lần mình sốt cao là bị động kinh. Còn nhớ như in cái cảm giác lúc đó và cả khuôn mặt mẹ. Không biết bao nhiêu đêm trắng vì con, nhưng chưa bao giờ nghe mẹ than van 1 tiếng. Ngay cả khi mẹ ốm đau trong người cũng vậy. Chẳng bao giờ nói cho các con biết. Chỉ đến khi nào không gượng được phải nằm liệt giường mới thôi. Giờ các con đều trưởng thành, có gia đình riêng, Mẹ không còn những đêm trắng nữa. Thế nhưng mỗi lần về thăm Mẹ, lại vẫn nghe cái điệp khúc về sức khỏe và các lọai thuốc Đông Tây.

Mấy hôm trước nghe tin mẹ bị cúm nặng vội vàng chạy về thăm. Mẹ nằm co ro 1 góc giường, chẳng nói được gì, chỉ phẩy phẩy tay ý không cho đứa nào vào thăm sợ lây cho con cho cháu. Phải đeo khẩu trang vào mẹ mới chịu nhưng cũng chẳng cho động vào người Mẹ. Nhìn Mẹ lúc đó mà tim đau thắt. Đau long vì chẳng làm được gì cho Mẹ.

Giờ mình cũng có con, cũng có những đêm trắng mới càng thấy thương Mẹ hơn. Con gái mình rồi mai này cũng thế.

Đêm trắng, tháng tám năm hai không lẻ chín.

 



Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *