CON ĐƯỜNG MÀU XANH
Khoảng thời gian nàng yêu nhất trong ngày là từ 6h30 đến 8h. Một buổi sáng bắt đầu bằng tiếng léo nhéo ngọng nghịu đáng yêu của con gái: Mẹ Xuân con ơi. Dậy đi ! Dậy đi. Mở mắt ra là thấy con gái đang quằn quại lăn lộn. Ôm con vào lòng và thủ thỉ: Quỳnh Anh ơi ! Mẹ Xuân đau lưng quá không dậy được. Quỳnh Anh ngoan lắm. Quỳnh Anh đấm lưng cho mẹ đi. Đây là lúc duy nhất nàng được nhõng nhẻo với con gái. Thấy thương con gái chi lạ. Nó dùng hết sức mình đấm đôi bàn tay nhó xíu lên lưng mẹ. Khoan khoái gì đâu.
Hiếm họa có những hôm dậy trước con gái và nằm ngắm nhìn con ngủ như một thiên thần. Ngắm nhìn một đứa trẻ đang ngủ luôn mang lại cho ta cảm giác bình yên. Khi đứa trẻ đó là con ta thì kèm theo đó luôn là cảm giác hạnh phúc – cái hạnh phúc nhẹ nhàng, dịu dàng – cái hạnh phúc mà mỗi lần nó len lõi vào lòng, ta đều cảm thấy nó mới lạ và làm ta bỡ ngỡ – hạnh phúc đây sao, hạnh phúc đã đến với ta rồi sao.
Qua đi cơn ngái ngủ lại bắt đầu quay cuồng chạy đua với thời gian. Nào cho con gái uống sữa, đánh răng tắm rữa cho con. Nào mặc áo quần đẹp cho con để chuẩn bị đến trường – đây luôn là khâu tốn nhiều thời gian nhất vì con gái nàng vốn điệu đà giống mẹ. Mẹ thì chưa vệ sinh răng miệng, thay áo quần gì hết.
Con gái mà đi học muộn thì lại hết đồ ăn sáng. Mẹ lại bị trễ giờlàm. Vậy mà sáng nào cũng xù cả tóc với cái chuyện áo con voi, quần con chó, đầm cô dâu, váy công chúa của con gái. Thay ra thay vô khi nào vừa ý mới thôi. Rồi thì soi gương cười khóai chí. Mẹ Xuân con ơi! Áo con voi chẹp quá đi. Váy cô dâu chẹp quá đi. Chẹp quá đi. Dở khóc dở cười với con gái.
Xong xuôi hết mẹ con lại tay bế tay bồng chay đua xuống nhà leo lên xe cho ba con gái chở đến trường. Nàng yêu quãng đường từ nhà đến trường con gái biết bao. Là khoảng thời gian ít ỏi nàng ngồi thư thả sau một hồi đánh vật với con gái. Quan sát những con người đi qua ta và ta cũng đã đi qua họ, ngắm nhìn mọi vật xung quanh, đón lấy cơn gió se lạnh và tia nắng dịu dàng của buổi sáng. Thật thú vị làm sao.
Thỉnh thoảng những giây phút hiếm hoi ấy lại bị cắt ngang bởi một cú va chạm nhẹ. Đường phố Sài Gòn mà. Có khi nào đi trên đường mà ta chưa từng bị va chạm đâu. Những lúc như thế ba của con gái thường hay bực bội và luôn dừng xe lại nhìn theo người kia với ánh mắt tức giận, miệng thì lầm bầm.
Riêng nàng, những lúc như thế nàng luôn thúc giục ba con gái tiếp tục chạy xe và quên chuyện va chạm đó đi. Bởi trong lúc ta dừng lại thì sau ta dòng người vẫn cứ chạy và vượt lên ta. Dòng người trước mặt cũng vậy. Họ có thể đâm trúng ta bất cứ lúc nào. Vô hình dung ta không những để cú va chạm nhỏ đấy làm chậm bước ta đi mà còn để xảy ra một cú va chạm khác. Lúc này người nhận lấy ánh mắt tức giận và những lời lầm bầm lại chính là ta.
Nàng luôn nhận thức rõ ràng là trên đường đời ta đi không ít thì nhiều cũng sẽ có những chướng ngại vật ngăn cản ta. Nhưng quan trọng là ta đã vượt qua chúng như thế nào, rồi dù ra sao đi nữa ta cũng không để chúng làm ảnh hưởng đến con đường ta đi. Và như thế khi nhìn lại ta sẽ luôn thấy mình đã đi trên con đường đầy màu xanh.
03/03/2010