MỖI NGƯỜI SỐNG SÓT THEO CÁCH RIÊNG CỦA MÌNH

Vết bỏng  

 

Vào những thời điểm

quan trọng  nhất trong cuộc đời,

không có dấu hiệu báo trước

 

Nàng bất cẩn làm bỏng ngón tay cái. Ngón tay duy nhất có thể đổi diện với những ngón còn lại. Ngón tay duy nhất có thể chạm vào, vuốt ve, xoa dịu những ngón tay kia. Chẳng hiểu sao nàng lại hay tự làm bỏng mình như thế. Những lần trước nàng còn bị bỏng nặng hơn nhiều. Nhưng nàng chẳng bận tâm mấy, cứ để mặc rồi vết bỏng tự lành lúc nào chẳng hay. Rất nhanh. Lần này thì khác. Vết bỏng nhỏ xíu như hạt đậu sao mà làm nàng khó chịu đến thế. Ban đầu chỉ tấy đó, rồi sau đó sưng lên thành bóng nước. Đau xót âm ỉ. Nó biết là chỉ cần lấy cây kim chích nhẹ vào cho bóng nước vỡ òa ra, vết thương sẽ mau lành hơn. Nhưng nó sợ, sợ đau. Nên cứ để vậy. Theo thói quen, ngón tay cái vẫn tìm những ngón kia để vuốt ve. Nhưng sự va chạm ấy càng làm nàng thấy khó chịu. Khó chịu đến kỳ lạ.

 

Vết chai

 

Đôi khi tất cả vẫn chưa phải là đủ

 

Một buổi sáng thức dậy. Ô hay!  Cái bóng nước đáng ghét kia đã xẹp từ lúc nào. Vùng da bị phỏng như được đắp lên một lớp mặt nạ. Giả tạo và xấu xí đến mức làm những ngón tay kia sợ hãi. Chúng cuống cuồng thay phiên nhau mân mê, vuốt ve, cố gắng làm tất cả với hy vọng có thể lột đi lớp mặt nạ kia. Chúng cứ làm như thế trong vô thức mà đâu hay chính điều đó càng làm cho lớp mặt nạ kia dày thêm. Khi chúng nhận ra điều đó thì đã quá muộn, vết bỏng giờ đã trở thành một vết chai. Ngón tay cái thôi không còn thói quen tìm đến những ngón tay kia. Vô cảm.

 

Hèn nhát hay can đảm?

 

Khi đau đớn đã quá sức chịu đựng

Và ta không thể đáp trả bằng những cú đánh

Thì ta cuộn mình lại rồi để mặc cơn bão đi qua

 

Sự hiện hữu của vết chai làm nàng ghét ngón tay cái kia kinh khủng. Tại sao không phải ở chỗ nào khác. Nơi mà nàng không phải nhìn thấy mỗi ngày. Không phải chạm vào mỗi ngày. Nàng không còn cách nào khác là tập làm quen với vết chai và tập chấp nhận nó để rồi có thể dễ dàng quên đi sự tồn tại của nó. Nàng hèn nhát hay can đảm? Nàng không biết.

 

Lột xác

 

Khi soi gương mà bạn muốn đập vỡ gương,

Thì không phải chiếc gương là thứ cần phải

đập vỡ mà chính bạn cần thay đổi

 

Nàng lại say như mọi ngày cuối tuần. Với nàng, khi say là lúc thật nhất . Là lúc nàng can đảm trực diện với chính mình. Nàng nhìn vào vết chai kia và tự hỏi: tại sao mình phải sống chung với nó? Tại sao chưa bao giờ mình nghĩ đến việc làm sao để nó biến mất? Thế là nàng ra sức dùng móng vuốt của những ngón tay còn lại mà cào cấu. Kỳ… cái mặt na da người kia bong ra một cách dễ dàng. Hóa ra là vì nàng đã chưa từng bao giờ thử vì sợ đau.

 

Ẩn náu

 

Không có vết thương nào là không thể hàn gắn được.

Con người có thể biến nỗi đau thành sức mạnh.

 Nhưng nỗi đau không bao giờ biến mất.

 Nó ẩn nấp ở đáy sâu tận cùng trong chúng ta ,

 nhưng nó để chúng ta trở lại với cuộc sống

 và tiếp tục con đường của mình.

 

Ngày hôm nay nàng ngồi đánh máy viết bài viết này, mỗi lần chạm ngón tay cái xuống bàn phím, nơi vết chai sần kia giờ đã lên da non, một cảm giác dễ chịu từ từ lan tỏa khắp cơ thể, xoáy sâu vào tâm hồn nàng, bay bổng, nhẹ nhàng.  Dẫu nàng biết ẩn hiện dưới lớp da non kia vẫn còn đó một vết thâm.. Dẫu vết thương kia làm nàng không còn nhìn rõ dấu vân tay của mình. Nhưng nàng vẫn có một niềm tin tuyệt đối rằng một ngày nào đó dấu vân tay của nó sẽ thành hình trở lại.

 

Có một thời điểm cho tất cả và một thời                 

Cho tất thảy mọi thứ dưới bầu trời

Một thời để sinh sôi, và một thời để chết đi […]

Một thời để giết chết, và một thời để chữa lành

Một thời để phá hủy, và một thời để dựng xây

Một thời để khóc, và một thời để cười […]

Một thời để xé rách, và một thời để vá lại

Một thời để lặng im, và một thời để hận thù  […]

 

04/10/2010



2 thoughts on “MỖI NGƯỜI SỐNG SÓT THEO CÁCH RIÊNG CỦA MÌNH”

  • Chị ơi, em muốn comment ở phần Mơ mộng mà chưa thấy chức năng đó ạ?
    Cảm ơn chị vì những chia sẽ về du lịch Hàn Quốc nha.
    Em chờ kinh nghiệm du lịch Nhật bản của chị 🙂

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *