ĐIỀU ƯỚC MÙA GIÁNG SINH
Hồi bé mấy anh em nhà nàng có chiếc hộp nhạc vặn dây cót củ kỹ. Nàng yêu lắm cái âm thanh lạch tạch lúc lên dây cót và sau đó là tiếng nhạc thánh thót, trong trẻo từ chiếc hộp nhạc vang lên. Nàng cứ thế ngồi chống cằm ngắm nhìn cô vũ công xoay vòng trên hộp nhạc, lắng nghe cái âm thanh diệu kỳ một cách say sưa. Cảm giác thích thú kỳ lạ mà con bé vào tuổi nàng lúc đó chẳng thể nào định nghĩa được mà cũng chẳng quan tâm đó là thể lọai cảm xúc gì. Chỉ biết là nàng có thể ngồi hàng giờ để lên dây cót, ngắm nhìn, và lắng nghe mãi không chán.
Rồi chiếc hộp nhạc bị hư, anh em nàng chẳng đứa nào đủ lớn để biết sửa. Nàng không còn thói quen ngắm nhìn chiếc hộp nhạc nữa. Nhưng âm thanh của chiếc hộp nhạc vẫn luôn theo nàng mãi đến tận bây giờ.
Mỗi lần đi nhà sách, nàng luôn có thói quen đứng thật lâu ở quầy hàng lưu niệm, nơi trưng bày đủ các kiểu hộp nhạc kèm theo đủ loại chức năng. Nàng cứ đứng đó lên dây cót hết cái này đến cái khác. Thích thú với cái âm thanh ấy dù chẳng thể nào bằng được với cái âm thanh từ chiếc hộp nhạc cũ kỹ của anh em nhà nàng. Nhưng nàng chẳng bao giờ mua mặc dù nàng vẫn luôn khao khát được sỡ hữu một chiếc hộp nhạc. Bởi nàng chỉ thích chiếc hộp nhạc chỉ đơn giản là chiếc hộp nhạc và bởi nàng thích được một ai đó tặng cho nàng hơn là tự nàng đi mua.
Giờ đây, những lúc ngồi buồn một mình, nàng lại nhớ tới âm thanh réo rắt ấy. Giờ đây, nàng mới định nghĩa được cảm giác ngồi ngắm nhìn và lắng nghe ngày ấy là gì – BÌNH YÊN. Chỉ cần ngồi nhắm mắt và hồi tưởng lại âm thanh ấy là đã thấy lòng BÌNH YÊN đến lạ. Khao khát được vặn cót , vừa lắng nghe vừa ngắm nhìn chiếc hộp nhạc của riêng mình đến lạ.
03/12/2010