CHUYỆN NGƯỜI ĐÀN BÀ SAY VÀ CON GIÁN
Chuyện kể rằng
Vào một tối cuối tuần không mưa
Có người Đàn Bà nửa say nửa tỉnh
Nói nói, hát hát, khóc khóc, cười cười
Có chú gián lật ngửa thân người
Quằn quại, vẫy vùng trông đến đáng thương
Vô tình gặp nhau
Trong cái không gian chật hẹp dơ bẩn
Nơi mọi thứ đều bốc mùi hôi thối
Sao lại thấy giống nhau đến lạ kỳ
Đàn Bà hỏi Gián: Vì đâu nên nỗi?
Gián trả lời: chẳng phải bởi do tôi.
Ơ, Cái con gián . . .
Con gián sợ ánh sáng, sợ cả ban ngày
Hèn nhát, dối lừa chính là con gián.
Bởi ban ngày cũng chính là sự thật
Chẳng phải do ngươi vậy bởi do ai?
Không lẽ lòng người hay do hoàn cảnh
Ô hay bà chị,
Sao lại trách tôi hèn nhát dối lừa
Thử xem lại thân mình đi hẵng trách
Do tôi, do người, do ai chăng nữa
Giờ có còn gì quan trọng nữa chăng?
Có thấy tôi đang oằn mình cố thoát?
Ừ nhỉ ! Đúng thế,
Nguyên bởi do ai còn chi quan trọng
Cứ như gián kia ra sức vẫy vùng
Khát khao có thể lật mình trở lại
Để sau bao lần úp ngửa lăn quay 😀
Vẫn chính đôi chân mình mà đi tiếp
Khá khen cho gián,
Sau một hồi vùng vẫy trong tuyệt vọng
Gián bất ngờ lập úp lại thân mình
Vội vội vàng vàng chui vào góc tối
Để lại Đàn Bà một phút bối rối
Rồi chợt mỉm cười lòng ngập niềm tin.
17/08/2010